8. Cảm Tạ Trong Mọi Hoàn Cảnh

I Tê-sa-lô-ni-ca 5:18

“phàm làm việc gì cũng phải tạ ơn Chúa; vì ý muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus Christ đối với anh em là như vậy”. “Cảm tạ Chúa trong mọi cảnh ngộ, vì đó là ý muốn của Ðức Chúa Trời cho anh chị em trong Ðức Chúa Jesus Christ”

MỘT CÂU CHUYỆN VUI

Trên trời có 2 vị thiên sứ làm việc cho Chúa, 1 vị ngồi trong cái phòng màu đỏ và 1vị ngồi trong căn phòng màu trắng.Hai căn phòng này kế cận nhau. Hai thiên sứ cùng làm việc cho Ngài, nhưng lạ 1 nỗi vị bên căn phòng màu đỏ luôn luôn phải làm việc căng thẳng, việc làm hoài không hết, bù đầu bù cổ vào để làm…làm đêm làm ngày cũng không xong…không bao giờ được ngơi tay. Còn vị bên căn phòng màu trắng thì rất nhàn rỗi…Lâu lâu mới có việc để làm, ngồi riết mà nhàm chán luôn…

Thế rồi có 1 ngày, 2 vị thiên sứ này gặp nhau. Vị làm việc ở căn phòng màu đỏ vẫn có vẻ rất bận rộn, vị bên căn phòng màu trắng thì vẫn rất nhàn rỗi. Thế là đâm ra thắc mắc, vị bên căn phòng màu đỏ mới hỏi: “Sao tôi luôn trong trạng thái bận rộn, còn anh thì nhàn rỗi đến thế?” Vị bên căn phòng màu trắng cười rồi trả lời: “Thì tại anh làm bên phòng thu nhận những lời cầu xin, những lời kêu ca với Chúa. Con người lúc nào mà không cầu xin Chúa cái này cái kia, anh bận rộn là đúng rồi”….ngừng 1 chút, vị thiên thần đó tiếp tục: “Còn tôi làm bên phòng TẠ ƠN, con người ít khi nhớ tới Chúa lắm…lâu lâu mới có vài người tạ ơn Chúa nên công việc của tôi rất nhàn hạ…” Trò chuyện với nhau xong 2 vị lại tiếp tục làm việc. Phòng CẦU XIN vẫn rất bận rộn….và phòng TẠ ƠN vẫn rất nhàn rỗi….

Làm thể nào để chúng ta có thể tạ Ơn Chúa Trong Mọi Hoàn Cảnh được ? Trong bối cảnh của I Tê-sa-lô-ni-ca 5, Sứ đồ Phao-lô nói dù trong tình cảnh nào, chúng ta cũng tạ ơn về những gì Chúa đã làm cho cuộc đời chúng ta, là những người đã được Ngài cứu chuộc.

• Câu 5 nói chúng ta là con cái của sự sáng.

• Câu 9: Đức Chúa Trời đã chọn chúng ta để nhận ơn cứu rỗi.

• Câu 10: Chúa Giê-xu đã chịu chết vì tội chúng ta.

• Câu 11: Đức Chúa Trời đã ban Hội Thánh của Ngài để chúng ta nâng đỡ, khích lệ nhau.

• Câu 12, Chúa ban những người lãnh đạo Hội Thánh để nâng đỡ đức tin chúng ta, giúp chúng ta học biết Chúa.

“Trong mọi hoàn cảnh, hãy tạ ơn Chúa” không có nghĩa là nếu bạn làm rớt cái điện thoại cầm tay mới mua xuống đất khiến nó hư không dùng được nữa, bạn nói, “Lạy Chúa, cám ơn Chúa vì con đã làm rớt cái máy điện thoại mới này. Sự việc này phải xảy ra để con thấy không có điều gì tồn tại trên đời này!” Không. Kinh Thánh không nói “Hãy cảm tạ VỀ mọi hoàn cảnh.” Kinh Thánh nói “Hãy cảm tạ TRONG mọi hoàn cảnh.”

Matthew Henry là một học giả Kinh Thánh lừng danh vào đầu thế kỷ 18. Một ngày kia, ông bị bọn cướp trấn lột và đêm hôm đó, Henry đã ghi xuống cuốn nhật ký của ông như sau: Hãy để cho lòng ta cảm tạ ơn Thượng Đế.

Thứ nhất, bởi vì cho đến bây giờ ta mới bị ăn cướp; trước đây ta chưa bao giờ bị bọn cướp đón đường cả.

Thứ nhì, bởi vì mặc dầu bọn chúng cướp cái ví tiền, nhưng chúng nó không cướp mất mạng sống của ta.

Thứ ba, bởi vì mặc dầu chúng nó cướp sạch những gì ta có trên người lúc đó, nhưng cũng chẳng đáng giá là bao.

Thứ tư, ta là người bị cướp, chứ ta không phải là quân đi ăn cướp.

Hãy Biết Ơn Về Những Gì Bạn Đang Có

Một đứa bé trai bị mù, ngồi bên lề đường, với một cái nón đặt gần chân nó. Nó dựng một tấm bảng có ghi như vầy: “Tôi bị mù, xin giúp tôi”. Trong cái nón của nó, lúc đó chỉ có thưa thớt một vài đồng bạc cắc. Một người đàn ông đi qua. Ông ta thò tay vào túi, lấy ra vài đồng bạc rồi thả vào cái nón. Sau đó, ông với tay lấy cái bảng, xoay mặt sau ra phía trước và ghi một vài chữ lên đó. Ông để tấm bảng lại chỗ cũ để những ai qua lại có thể đọc được hàng chữ mới ông vừa viết lên đó. Sau đó cái nón của đứa bé mù bắt đầu có nhiều tiền. Bây giờ, có nhiều người hơn hồi sáng cho tiền đứa bé mù này. Buổi chiều hôm ấy, người đàn ông đã đổi hàng chữ trên tấm bảng, quay trở lại tìm đứa bé để xem tình hình ra sao. Đứa bé mù nhận ra bước chân của người đàn ông này và hỏi: “Có phải chính ông đã đổi những hàng chữ trên tấm bảng này? Ông đã viết gì trên tấm bảng vậy?” Người đàn ông bèn đáp: “Chú chỉ ghi ra sự thật mà thôi. Những gì chú ghi ra trên tấm bảng cũng giống như câu cháu đã ghi, nhưng chỉ theo một cách thức khác thôi” Người đàn ông đã viết trên tấm bảng như sau: “Hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng tôi không thấy được”. Quý vị và các bạn có nghĩ rằng hàng chữ của đứa bé và hàng chữ của người đàn ông có cùng nói lên một điều không? Dĩ nhiên, cả hai hàng chữ đều cho người ta biết cậu bé bị mù. Nhưng hàng chữ thứ nhất chỉ nói rằng đứa bé bị mù, vậy thôi. Nhưng hàng chữ thứ hai nói với mọi người rằng họ thật là may mắn bởi vì họ không bị mù. Bây giờ quý vị có còn ngạc nhiên vì sao hàng chữ thứ hai, do người đàn ông viết, gặt hái nhiều kết quả cho cậu bé mù. Thông thường người ta chỉ cảm tạ Chúa khi mọi việc xảy ra tốt đẹp.có tiền trong nhân hàng, có việc làm tốt, có sức khỏe tốt, con cái ngoan hiền, không thấy có triệu chứng bị ung thư, khi Hội Thánh lớn mạnh, hài hoà. Nếu hoàn cảnh trái ngược , liệu chúng ta có tạ ơn Chúa không? Chúng ta làm gì, oán trách Chúa khi đứa con 16 tuổi mang bầu, khi bị thất nghiệp, khi bác sĩ cho biết có triệu chứng ung thư ? Chính lúc khó khăn đó, con người quay về với Chúa nhưng làm sao cảm tạ Chúa trong hoàn cảnh như vậy cho được?

1. CẢM TẠ CHÚA DÙ HOÀN CẢNH HIỆN TẠI RA SAO

Hãy nhớ câu chuyện những người cùi với bản nhạc Hãy đếm các ơn phước Chúa ban. Một giáo sĩ kể .

Ông được mời đến giảng lời Chúa tại một trài cùi do cơ quan truyền giáo lập ra. Ông rất dắn đo, do dự vì ông không thích đến một nơi như vậy. Nhưng rồi vì lời mời quá nồng hậu tha thiết nên cuối cùng ông không thể từ chối và phải nhận lời. Ông thấy ông không cần chuẩn bị bài giảng. Ông nghĩ cử tọa là những ngườibị xã hội ruồng bỏ, ít học, nghèo nàn với cuộc sống như vứt đi.

Ông đến nơi trước một ngày.Vừa 7:00 sáng,ông đã thấy họ thức và mang Kinh Thánh đến nhà thờ trong trại. Theo chương trình, buổi thờ phượng sẽ bắt đầu lúc 9:00 sáng. Ông tò mò bước lần đến nhà thờ,Ông thấy họ cầu nguyện, họ tôn vinh rồi họ cầu nguyện. Ông thấy họ rất vui, bình an và rất phước hạnh có lẽ hơn những ngưởi lành mạnh trong Hội Thánh của ông.

Tời giờ thờ phượng, họ như sốt ruột, ngóng chờ tôi và rất muốn nghe bài chia sẻ của tôi. Cầu nguyện khai lễ là một người cùi cao niên. Ông cảm tạ Chúa đã ban cho họ sự sống, ban cho họ thức ăn, quần áo mà không phải làm lụng vất vả như nhiều người khác. Ông cầu xin Chúa ban phước cho những người hảo tâm đã thương yêu và giúp đỡ họ. Ông nài xin Chúa ban cho những ân nhân của họ có cuộc sống phước hạnh.

Tôi cúi đầu nghe lời cầu nguyện của ông. Lòng tôi bắt đầu hoang mang. Tại sao họ có sự bình an, phước hạnh trong khi họ mang trong người chứng bệnh nan y ? Biết bao nhiêu người lành lặn như tôi đã vô cùng chật vật tìm kiếm sự bình an, phước hạnh như họ. Họ sống trong thiếu thốn, với nhu cầu tối thiểu nhưng họ rất bình an và vui thỏa. Tại sao họ có thể cảm ơn Chúa khi họ mang trên người một chứng bệnh bất trị, bị xã hội ruồng bỏ? Những thắc mắc đó vẫn tiếp tục trong đầu tôi.

Sau đó họ tôn vinh. Họ hát bản nhạc” Hãy Đếm Các Ơn Phước Chúa Ban” Họ hát thuộc long.Họ không cần bản nhạc và dĩ nhiên họ không cần chiếu trên màn ảnh như chúng ta. Họ hát hết ba câu rồi họ tiếp tục tôn vinh trở lại.Họ say mê hát, say mê tôn vinh cho đến khi người điều khiển chương trình ra dấu chấm dứt thì họ mới ngưng hát.

Tôi thấy xấu hổ trước khung cảnh đầy phước hạnh này. Tôi xấu hổ trước thái độ tôn vinh của họ. Tôi thấy tôi không xứng đáng đứng trên bục giảng để nói với một cử tọa tràn đầy phước hạnh , tràn ngập sự bình an, thỏa lòng và nhất là hết lòng cảm tạ Chúa về sự ban cho của Ngài trong đời sống của họ dù sự ban cho đó chỉ là những nhu cầu tối thiểu của con người.

Giáo sĩ kể tiếp “ Dĩ nhiên bài chia sẻ của tôi là lời thú tội.

• Tôi xấu hổ vì tôi không đếm các ơn phước Chúa ban cho mà chỉ biết trông chờ những gì đang xin

• Tôi xấu hổ vì tôi chỉ cảm tạ những gì tôi có mà người khác không có, trong khi họ cảm tạ Chúa vì những nhu yếu của con người như không khí, hơi thở, thức ăn cần dung quần áo giản dị, lành lặn và giấc ngủ an lành mỗi đêm.

Quả thật họ ý thức đựợc thế nào là hành trang của một khách lữ hành, sống tạm ở thế gian rồi sẽ trở về với Chúa. Chúng ta biết mình là lữ hành nhưng sống như một người định cư vĩnh viễn. Mai này gặp Chúa, thật sẽ ngỡ ngàng, xấu hổ. “Trong mọi hoàn cảnh, hãy cảm tạ vì đây là ý muốn Đức Chúa Trời cho anh chị em trong Chúa Cứu Thế Giê-xu”

2. CẢM TẠ CHÚA VÌ KHÔNG BIẾT NGÀY MAI SẼ RA SAO

Trong lúc khó khăn, hơn bao giờ hết chúng ta phải quay về bên Chúa. Ngài lúc nào cũng quan phòng,che chở và giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, bất hạnh. Mặt trời bị đám mây đen che nên mặt đất âm u nhưng phải biết rằng, trên đám mây đen đó,trời vẫn chiếu sang, mây sẽ tan hay sẽ bay đi. Như câu chuyện lão ông mất ngựa, tôi xin kể một câu chuyện vui để chúng ta thấy trong mọi hoàn cảnh hãy cảm tạ Chúa. Có hai bà bạn học gặp nhau trong buổi hội ngộ. Họ xa cách nhau nhiều năm. Cuộc đối thoại giữa hai người xảy ra như sau:

• Tôi có chồng được 2 năm rồi

• Vậy, thật tốt cho chị

• Nhưng ông chồng lớn tuổi gấp hai tôi

• Ồ! hợi tệ thật • Nhưng chồng tôi là một triệu phú

• Vậy cũng tốt, bù lại tuổi cao

• Nhưng ông ta keo kiệt lắm

• Sao mà chị xui xẻo quá vậy

• Vậy mà ổng vừa mua cho tôi một biệt thự 5 triệu đô la cho tôi

• Vậy thì chị còn muốn gì nữa. Tốt quá rồi

• Nhưng nó vừa bị cháy tiêu tan

• Số của chị ra làm sao đấy!

• Tôi không biết nhưng chồng tôi có mặt trong nhà trong lúc nhà cháy

• Rồi sao nữa

• Tôi không biết.

Cuộc sống con người hoạ phúc không biết đâu mà lường. Bởi vậy “ Trong mọi hoàn cảnh hãy cảm tạ vì đây là ý muốn Đức Chúa Trời cho anh chị em trong Chúa Cứu Thế Giê-xu”

2. TẠI SAO PHẢI CẢM TẠ CHÚA TRONG MỌI HOÀN CẢNH Một người mất tất cả, có thể cảm tạ Chúa không ? Hãy nghe vua Đavít cảm tạ Chúa vì một danh sách lý do liệt kê trong Thi Thiên 103.

“2 Hỡi linh hồn ta, hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va, Chớ quên các ân huệ của Ngài. 3 Ấy là Ngài tha thứ các tội ác ngươi, Chữa lành mọi bịnh tật ngươi, 4 Cứu chuộc mạng sống ngươi khỏi chốn hư nát, Lấy sự nhân từ và sự thương xót mà làm mão triều đội cho ngươi. 5 Ngài cho miệng ngươi được thỏa các vật ngon, Tuổi đang thì của ngươi trở lại như của chim phụng-hoàng. 6 Đức Giê-hô-va thi hành sự công bình Và sự ngay thẳng cho mọi người bị hà hiếp. 7 Ngài bày tỏ cho Môi-se đường lối Ngài, Và cho Y-sơ-ra-ên biết các công việc Ngài. 8 Đức Giê-hô-va có lòng thương xót, hay làm ơn, Chậm nóng giận, và đầy sự nhân từ. 9 Ngài không bắt tội luôn luôn, Cũng chẳng giữ lòng giận đến đời đời.”

• Ngài tha thứ các tội lỗi của chúng ta

• Ngài chữa lành các bệnh tật

• Cứu mạng sống và mang chúng ta về cõi đời đời phước hạnh

• Miệng ăn các vật ngon

• Khỏe mạnh như con phụng hoàng

• Ban sự công bình cho ai bị hà hiếp

• Một quan tòa chậm giận, nhân từ , thương xót.

Chúng ta có thể thêm vào bản kê này tuỳ theo hoàn cảnh của từng cá nhân. Nhưng chỉ riêng những điều này cũng đủ để cho chúng ta tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh rồi.

Một gia đình tỵ nạn Việt nam sang Hoa kỳ. Sau nhiều năm gian khổn ông bà tạo được một căn nhà nhỏ, chủ một tiệm chạp phô nuôi ba đứa con khôn lớn thành tài đỗ đạt. Một hôm cậu con trai út đến thăm và nhận xét:

“Ba ơi! Ba để giấy tờ lộn xộn thì làm sao ba kết toán biết lời lỗ được”

Người cha trả lời: “

Con ạ! Khi gia đình mình đến quốc gia này, cha mẹ và ba con chỉ có mỗi bộ đồ trên người. Bây giờ chị của con là một cô giáo, anh con là một kỹ sư còn con là một CPA. Ba mẹ có một căn nhà, tiệm, một chiếc xe. Cộng tất cả các thứ đó lạ rồi trừ năm bộ áo quần

– Cảm tạ Chúa- cái còn lại là cái lời của gia đình mình. Cái lời không tính bằng con số được đâu con vì do bàn tay của Chúa nhúng vào. Nó chẳng phải đơn thuần là do công sức của cha mẹ hay gắng sức của các con vì nội việc gia đình mình được đến quốc gia này cũng không phải là việc mà cha mẹ muốn là được đâu con à!

Đây là câu chuyện của mỗi vị đang nghe bài chia sẻ này

Hãy cảm tạ ơn Đức Chúa Trời về những gì bạn đang có. Hãy tin cậy vào tình yêu của Ngài bằng cách tiếp nhận Chúa Cứu Thế Giê-xu là Đấng đã chết thay, đền nợ tội thế cho quý vị và tôi. Trong Chúa Giê-xu, quý vị và tôi được tha trắng tội và được quyền thừa hưởng mọi điều quý báu nhất của Đấng Tạo Hóa, ngay trong cuộc sống hiện tại và trong tương lai đời đời bên cạnh Ngài, như chính lời Chúa Giê-xu khuyên bảo:

Ma-thi-ơ 6:25-34 ( dịch thoáng ý)

“Ta khuyên các con đừng lo âu vì vấn đề cơm áo. Đời sống không quý hơn cơm nước sao? Thân thể không trọng hơn quần áo sao?Các con xem loài chim bay liệng trên trời, chúng chẳng gieo, gặt, cũng chẳng tích trữ vào kho, thế mà chúng vẫn sống, vì Cha các con trên trời nuôi chúng.

Các con không có giá trị hơn loài chim sao?Trong các con có ai lo âu mà kéo dài đời mình thêm được một giờ không?

Sao các con lo âu về quần áo? Hãy xem hoa huệ ngoài đồng, chúng chẳng làm việc nặng nhọc, cũng chẳng xe tơ kéo chỉ. Thế mà giàu có sang trọng như vua Sa-lô-môn cũng không được mặc áo đẹp bằng hoa huệ. Cỏ hoa ngoài đồng là loài sớm nở tối tàn mà Thượng Đế còn cho mặc đẹp như thế, lẽ nào Ngài không cung cấp y phục cho các con đầy đủ hơn sao?

Tại sao các con thiếu đức tin đến thế? Vậy các con đừng lo âu về cơm áo, là những thứ người ngoại đạo mãi lo tìm kiếm, vì Cha các con trên trời thừa biết nhu cầu của các con. Nhưng trước hết các con phải tìm kiếm Thượng Đế để được Ngài tha tội và ngự trị trong lòng, Ngài sẽ cung cấp đầy đủ mọi nhu cầu cho các con. Vì thế, các con đừng lo âu về tương lai. Ngày mai sẽ lo việc ngày mai; nỗi khó nhọc từng ngày cũng đã đủ rồi.”

Hãy vui mừng mãi mãi, cầu nguyện không thôi và hãy cảm tạ Chúa trong mọi hoàn cảnh.

Bài sau7. Hoa Quả Đầu Mùa
Bài trước9. Chúa Tiết Lộ Sự Bội Ơn Của Tôi